Nhớ những chiều ta đuổi theo bà đồng nát chỉ để đổi được cây kẹo kéo hay mẩu bánh ngọt nhỏ xinh. Miếng bánh ngọt tuy nhỏ mà làm ta say mê đến nao lòng, lúc ấy không có gì ngon hơn, ngọt hơn vị của mẩu bánh ấy. Lớn lên, ta bắt đầu có tiền, bắt đầu đến các cửa hàng bánh gato lớn, được ăn nhiều loại bánh hơn, chắc chắn vị nó cũng quyến rũ hơn nhưng ta vẫn thấy được cảm giác ngày nào, cảm giác thích thú trước những chiếc bánh ngọt ngào.
Rồi có khi ta lại hẹn hò với người ta yêu ở cửa hàng bánh gato để cùng ăn những chiếc bánh ngọt thơm ngon, để tâm sự đôi ba điều về hồi ức tuổi thơ. Có vài lần ta chểnh mảng để chút kem dính trên khóe miệng, khiến người ấy ân cần lấy giấy lau đi cho. Khoảnh khắc ấy ta lại thấy ngọt ngào, ấm áp như khi ba mẹ sau một buổi đi làm vất vả hay một buổi chợ xa giúi vào tay ta tấm bánh ngọt nho nhỏ. Cuộc đời thật là kì diệu, ta thấy ấm lòng bởi những hành động thật nhỏ nhoi.
Sau này, khi đã kết hôn, ta lại đưa con mình đến ăn ở cửa hàng bánh gato hồi nào, quán quen, và những hồi ức lại sống dậy. Ta nhớ về một thời lang thang khắp ngõ ngách mong tìm lại hương vị bánh ngày xưa. Ta nhớ về khoảng thời gian cùng người mình yêu cười vui ăn bánh. Rồi mọi thứ chảy trôi, những người bên ta có thể không còn bên cạnh nữa, ta có thể cũng sẽ đổi khác, nhưng những chiếc bánh ngọt vẫn còn đó, như nhân chứng về những kỉ niệm đẹp một thời.
Theo dòng thời gian, từ khi tấm bé đến khi đã lập gia đình, chiếc bánh ngọt đã vô tình gắn bó và tạo cho ta những kỉ niệm không thể phai nhạt. Để mỗi khi nhớ về những ngày xưa cũ ta lại có chốn để quay về, để ngẫm lại những kỉ niệm ngày nào, đó là cửa hàng bánh gato gắn bó hồi nào. Và khi đó, ta sẽ vừa nhâm nhi bánh ngọt vừa ôn chuyện ngày xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét